
Tựa gốc: If you could see me now
Tác giả: Cecelia Ahern
File PRC: Link
Tác giả: Cecelia Ahern
File PRC: Link
Thế là đã đọc xong những chữ cuối cùng của "Nếu em thấy anh bây giờ"...
Ấn tượng ban đầu khi nghe nhắc đến tác phẩm là nhà văn Cecelia Ahern - tác giả của PS I love you ;)) Hùi đó còn nhớ đã đọc vội vàng thế nào, cố mà nhấn chìm cái chất chậm rãi, lãng đãng của truyện ấy thế nào, rồi đi đến kết luận: PS I love you khá là chán :"> Nghĩ lại thấy mình cũng hơi bất công. Nói rằng 1 phần mình không tin câu chuyện ấy, thì có lẽ đúng hơn.
Thế nhưng, truyện Nếu em thấy anh bây giờ, như 1 làn gió nhiều màu sắc hơn hẳn. Câu chuyện kể về 1 cuộc gặp gỡ, 1 hành trình của Ivan - người bạn tưởng tượng như ta gọi ;)) Hầu như chỉ có trẻ con mới có cái mình gọi là "ngừi bạn tưởng tượng". Nhưng thật ra thì đó là công việc của anh, và vô số đồng nghiệp khác 8->
Chỉ đến chương 5, mình đã hoàn toàn Muốn được tin vào điều kì diệu ấy... "Vậy thì để tôi nói một cách nghiêm túc cho tất cả các bạn nghe, tôi không phải người vô hình hay tưởng tượng. Tôi luôn ở đây, đi lại khắp nơi như tất cả các bạn. Và những người như Luke không lựa chọn việc nhìn thấy tôi, đơn giản là chúng tự nhiên nhìn thấy tôi. Chính những người như các bạn và Elizabeth đã lựa chọn không nhìn thấy" -- Đọc xong khúc này ;)) tự dưng nhắm mắt lại, "mình tin rồi", òi mở mắt ra :"> hổng có ai hết :"> mình cũng nhí nhảnh ghia.
Câu chuyện dẫn dắt ta qua cuộc đời của 1 người, nhưng dường như ở mỗi chi tiết, mình đều có thể tìm thấy bản thân mình ở bên trong, một góc khuất tưởng đã quên, 1 ký ức tưởng đã chìm trôi. Điều mình thích nhất là cách diễn tả, cách nói về... âm thanh của con tim tan vỡ :( :(
Àh, truyện này tác giả có lối dẫn chuyện khá lạ ;)) có vẻ tùy hứng, nhưng thật sự rất nà dễ chịu... Cảnh trong truyện, nho nhỏ, mong manh, thơ mộng, nhưng không lạ lẫm 8-> giống 1 khung cảnh trí tuởng tượng thường nâng ta tới đó.
Ôi, lại 1 chiện tình với kết thúc chia xa... Sao người ta review là pha trộn giữa "Harry Potter và những cuốn sách dành cho thiếu nữ" vậy nè!! Đoạn đầu khiến mình nhớ tới Nếu em không phải một giấc mơ ;)) Vì họ chỉ tồn tại trong thế giới của riêng họ. Nhưng dần dần, chất đặc biệt lộ rõ, không phải là việc khám phá về nhau, mà là khám phá chính bản thân mỗi người. NV dần nhận ra điều họ vẫn đang tìm kiếm, rồi rốt cuộc vì số mệnh mà chia ly - mô típ này lại làm liên tuởng tới Twilight :"> nhưng Twilight còn hạnh phúc hơn trong này nhìu.
Một chút của đoạn kết: "Việc mất cô là đám mây bão đen ngòm. Nhưng rồi tôi hiểu, khi thời gian dần trôi và mỗi giây phút tôi đều nghĩ đến cô và mỉm cười, tôi biết rằng được gặp cô, quen biết cô và hơn hết là yêu cô, đó là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất của tôi."
Ấn tượng ban đầu khi nghe nhắc đến tác phẩm là nhà văn Cecelia Ahern - tác giả của PS I love you ;)) Hùi đó còn nhớ đã đọc vội vàng thế nào, cố mà nhấn chìm cái chất chậm rãi, lãng đãng của truyện ấy thế nào, rồi đi đến kết luận: PS I love you khá là chán :"> Nghĩ lại thấy mình cũng hơi bất công. Nói rằng 1 phần mình không tin câu chuyện ấy, thì có lẽ đúng hơn.
Thế nhưng, truyện Nếu em thấy anh bây giờ, như 1 làn gió nhiều màu sắc hơn hẳn. Câu chuyện kể về 1 cuộc gặp gỡ, 1 hành trình của Ivan - người bạn tưởng tượng như ta gọi ;)) Hầu như chỉ có trẻ con mới có cái mình gọi là "ngừi bạn tưởng tượng". Nhưng thật ra thì đó là công việc của anh, và vô số đồng nghiệp khác 8->
Chỉ đến chương 5, mình đã hoàn toàn Muốn được tin vào điều kì diệu ấy... "Vậy thì để tôi nói một cách nghiêm túc cho tất cả các bạn nghe, tôi không phải người vô hình hay tưởng tượng. Tôi luôn ở đây, đi lại khắp nơi như tất cả các bạn. Và những người như Luke không lựa chọn việc nhìn thấy tôi, đơn giản là chúng tự nhiên nhìn thấy tôi. Chính những người như các bạn và Elizabeth đã lựa chọn không nhìn thấy" -- Đọc xong khúc này ;)) tự dưng nhắm mắt lại, "mình tin rồi", òi mở mắt ra :"> hổng có ai hết :"> mình cũng nhí nhảnh ghia.
Câu chuyện dẫn dắt ta qua cuộc đời của 1 người, nhưng dường như ở mỗi chi tiết, mình đều có thể tìm thấy bản thân mình ở bên trong, một góc khuất tưởng đã quên, 1 ký ức tưởng đã chìm trôi. Điều mình thích nhất là cách diễn tả, cách nói về... âm thanh của con tim tan vỡ :( :(
Àh, truyện này tác giả có lối dẫn chuyện khá lạ ;)) có vẻ tùy hứng, nhưng thật sự rất nà dễ chịu... Cảnh trong truyện, nho nhỏ, mong manh, thơ mộng, nhưng không lạ lẫm 8-> giống 1 khung cảnh trí tuởng tượng thường nâng ta tới đó.
Ôi, lại 1 chiện tình với kết thúc chia xa... Sao người ta review là pha trộn giữa "Harry Potter và những cuốn sách dành cho thiếu nữ" vậy nè!! Đoạn đầu khiến mình nhớ tới Nếu em không phải một giấc mơ ;)) Vì họ chỉ tồn tại trong thế giới của riêng họ. Nhưng dần dần, chất đặc biệt lộ rõ, không phải là việc khám phá về nhau, mà là khám phá chính bản thân mỗi người. NV dần nhận ra điều họ vẫn đang tìm kiếm, rồi rốt cuộc vì số mệnh mà chia ly - mô típ này lại làm liên tuởng tới Twilight :"> nhưng Twilight còn hạnh phúc hơn trong này nhìu.
Một chút của đoạn kết: "Việc mất cô là đám mây bão đen ngòm. Nhưng rồi tôi hiểu, khi thời gian dần trôi và mỗi giây phút tôi đều nghĩ đến cô và mỉm cười, tôi biết rằng được gặp cô, quen biết cô và hơn hết là yêu cô, đó là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất của tôi."
MPDH