
Một tác phẩm nữa của Cecelia Ahern. Nữ tác giả này đã trở thành một nhà văn thật sự ấn tượng với cách cô hổi thồn vào nhân vật của mình ở mỗi tác phẩm luôn có điểm độc đáo rất riêng. Nếu như ở PS I love you người đọc bị cuốn hút bởi câu chuyện kết nối giữa người đã ra đi và người ở lại, nếu như Nếu em thấy anh bây giờ lay động độc giả bởi những niềm tin, hy vọng và đổi thay bản thân cho chính hạnh phúc của mình... thì ở Nơi cuối cầu vồng, hồn ta sẽ thả theo những lá thư nối tiếp nhau, xâu chuỗi cho những cuộc đời gắn liền với nhau, ở những nơi xa nhau, vào những khoảnh khắc cuộc đời khác nhau.
Câu chuyện kể về 2 người bạn từ thuở nhỏ. Rosie và Alex lớn lên cùng nhau, có những trải nghiệm cùng nhau, rồi rời xa nhau, để rồi trong cả cuộc đời, điều duy nhất họ đang lỡ mất mà không thể nhận thấy, đó chính là người kia. Những bề nổi của cuộc đời, những chen chân của những con người đến rồi ra đi đã che lấp lấy họ, che lấp lấy một con đường hai người đáng ra đã phải cùng đi với nhau từ lâu lắm rồi.
Từ những lá thư gửi cho nhau, người đọc khám phá thế giới nội tâm của các nhân vật, về cuộc sống, những mối lo âu, những nỗi niềm trắc trở. Một cách dễ chịu, thong thả và nhẹ nhàng. Càng đọc, ta càng bị cuốn vào những cảm xúc đan xen, mà sau cùng của tất cả chính là tình thân thương, sự quan tâm mà những nhân vật dành cho nhau, cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ, hay chỉ đơn thuần dẫu là lắng nghe.
Rosie và Alex, tận thẳm sâu, có lẽ họ vẫn giữ một phần tâm hồn mình, một phần con tim mình cho người kia. Trở ngại duy nhất đối với họ đó là họ không thể bắt kịp nhau. Đó là mấu chốt của câu chuyện. Tác giả đưa ta vào những ngả đường và chọn lựa của nhân vật, làm ta mừng rỡ khi nhận thấy hai người sắp đến với nhau, rồi lại hụt hẫng khi lại một thứ khó chịu khác xen ngang.
Chi tiết ấn tượng nhất đối với mình đó là "sự im lặng". Sự im lặng chỉ có những người thuộc về nhau mới cảm nhận được. Và dẫu có bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bao nhiên bước đi người ta đã tiến tới, cuối cùng họ vẫn sẽ tìm về với sự im lặng kỳ diệu ấy.
"Và khi sự im lặng kỳ diệu lại một lần nữa bao quanh họ, sau năm mươi năm, tất cả những gì họ có thể làm là nhìn nhau. Và mỉm cười."
Quyển sách để lại nhiều thứ, có cả suy nghĩ về những người yêu thương quanh ta, suy nghĩ về những trở ngại ta cho là sẽ không bao giờ vượt qua. Nhưng cùng với tất cả, trên hết vẫn là một nơi thật đẹp và rạng rỡ chờ ta - những ai đừng buông xuôi - Nơi cuối cầu vồng.
Câu chuyện kể về 2 người bạn từ thuở nhỏ. Rosie và Alex lớn lên cùng nhau, có những trải nghiệm cùng nhau, rồi rời xa nhau, để rồi trong cả cuộc đời, điều duy nhất họ đang lỡ mất mà không thể nhận thấy, đó chính là người kia. Những bề nổi của cuộc đời, những chen chân của những con người đến rồi ra đi đã che lấp lấy họ, che lấp lấy một con đường hai người đáng ra đã phải cùng đi với nhau từ lâu lắm rồi.
Từ những lá thư gửi cho nhau, người đọc khám phá thế giới nội tâm của các nhân vật, về cuộc sống, những mối lo âu, những nỗi niềm trắc trở. Một cách dễ chịu, thong thả và nhẹ nhàng. Càng đọc, ta càng bị cuốn vào những cảm xúc đan xen, mà sau cùng của tất cả chính là tình thân thương, sự quan tâm mà những nhân vật dành cho nhau, cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ, hay chỉ đơn thuần dẫu là lắng nghe.
Rosie và Alex, tận thẳm sâu, có lẽ họ vẫn giữ một phần tâm hồn mình, một phần con tim mình cho người kia. Trở ngại duy nhất đối với họ đó là họ không thể bắt kịp nhau. Đó là mấu chốt của câu chuyện. Tác giả đưa ta vào những ngả đường và chọn lựa của nhân vật, làm ta mừng rỡ khi nhận thấy hai người sắp đến với nhau, rồi lại hụt hẫng khi lại một thứ khó chịu khác xen ngang.
Chi tiết ấn tượng nhất đối với mình đó là "sự im lặng". Sự im lặng chỉ có những người thuộc về nhau mới cảm nhận được. Và dẫu có bao nhiêu thời gian đã trôi qua, bao nhiên bước đi người ta đã tiến tới, cuối cùng họ vẫn sẽ tìm về với sự im lặng kỳ diệu ấy.
"Và khi sự im lặng kỳ diệu lại một lần nữa bao quanh họ, sau năm mươi năm, tất cả những gì họ có thể làm là nhìn nhau. Và mỉm cười."
Quyển sách để lại nhiều thứ, có cả suy nghĩ về những người yêu thương quanh ta, suy nghĩ về những trở ngại ta cho là sẽ không bao giờ vượt qua. Nhưng cùng với tất cả, trên hết vẫn là một nơi thật đẹp và rạng rỡ chờ ta - những ai đừng buông xuôi - Nơi cuối cầu vồng.
MPDH