Số phận và Nghiệp chướng, hai vòng xoay quẩn quýt trong cuộc sống... Nay người đọc có thể cảm nhận cả hai vần xoay này ở một tác phẩm nữa của Guillaume Musso - Trở lại tìm nhau.
Cuộc đời này...
dẫu có bao nhiêu lần ta có thể Trở lại tìm nhau
dẫu có bao nhiêu lần ta có thể đi ngược thời gian
Liệu ta có được gặp lại nhau để mà cùng bước qua ngưỡng xoáy của định mệnh?
Ethan tìm thấy mình nằm chơi vơi giữa cuộc đời. Một khi đã quay lưng lại với một điều quan trọng của cuộc đời, ấy là ta đã quay lưng lại với cả ý nghĩa của cuộc sống. Ethan đã hai lần quay lưng. Anh bước đi trên con đường anh nghĩ sẽ mang lại chiến thắng cho mình. Nhưng lầm lũi cùng anh, quả là có chiến thắng, quả là có danh vọng, nhưng cũng không còn đó cái gọi là hơi thở, cái gọi là thân yêu, cái gọi là hạnh phúc.
Ngày cuối cùng của cuộc đời, Ethan tìm thấy mình bị ném vào giữa trò chơi của Số phận và Nghiệp chướng. Anh vứt bỏ tất cả những gì giá trị nhất chỉ để đổi lấy ngày cuối cùng tối tăm này, ngày mà một cô bé qua đời vì lỗi của anh, ngày mà người anh yêu mãi mãi rời xa anh và ngày mà anh nhắm mắt giã từ cuộc đời, trong khi không có cơ hội biết ai đã giết mình.
Mở mắt dậy, anh sững sờ thấy mình đang lặp lại thời gian của ngày cuối cùng ấy... Cuộc phiêu lưu bắt đầu. Ethan phải bứt mình ra khỏi trò chơi để mà cùng chạy đua với Số phận và Nghiệp chướng. Ở cuối con đường, nơi ý nghĩa cuộc đời đã đứng đợi anh từ rất lâu, anh tìm thấy tất cả... tâm hồn mình, giọt máu mình, giấc mơ mình và bản thân mình.
Như ở giữa một cánh đồng hoa mà không hề hay biết, ba con người cùng nhau bỡn cợt với con tim của mình và con tim của người kia. Bước chân họ giẫm nát những bông hoa vô tội, xua đuổi những ngọn gió ấm áp. Và sau cùng, khi chỉ còn trơ trụi giữa không gian, họ mới nhận ra mình còn một lựa chọn: Quay lại nhìn nhau... Lắng nghe... Cảm nhận... Và chết. Cái chết đeo đuổi theo từng dòng văn, ngột ngạt và hối thúc. Cái chết là bàn đạp cho mỗi nhân vật nhảy vào trò chơi của Số phận và Nghiệp chướng. Một kết thúc bất ngờ, là một hòa quyện tuyệt mỹ giữa cái chết và sự hồi sinh, giữa quá khứ và hiện tại, giữ tình yêu và bất tử.
Ta chết dí trong những ngách mù mịt của cuộc đời. Ta lao mình xuống những hố đen vô hình. Trong khi chỉ cần một lần ngoảnh lại, một lần nhắm mắt, một lần nắm giữ lại bàn tay của người ta yêu, cuộc sống sẽ cho ta tất cả.
Với cách hành văn đượm ít lạnh lùng, Musso dẫn dắt câu chuyện tựa hồ như trải một mảnh lụa mỏng manh, nhẹ nhàng quấn lấy mọi không gian và thời gian theo cách riêng của nó... Chút giằng xé, đủ để người đọc tự tìm thấy mọi mảnh ghép mà những mảnh đẹp và ngoạn mục nhất được cất giữ rất sâu. Chút triết lý, đủ để ta tự chọn lấy những khoảng dừng mà ngẫm và suy. Chút lãng mạn, đủ để ta cất giữ riêng cảm xúc nao nao của chính mình.
"rằng... tất cả chúng ta đều có liên quan đến nhau
và rằng... chúng ta chẳng bao giờ hiểu được điều cốt yếu ấy."
MPDH